Cùng EASY vượt trầm cảm sau sinh
Thái Nguyên, ngày 5 tháng 12 năm 2018.
Hôm nay là một ngày kinh khủng hay tuyệt vời?
Các cha mẹ yêu dấu, dù hôm nay là một ngày tồi tệ hay tuyệt vời của riêng ta thì Thế giới ngoài kia trời vẫn nắng, vẫn mưa và dòng người vẫn đang tấp nập hối hả, cây vẫn đâm chồi nảy lộc và chim vẫn cất tiếng ca phải không nào!
Có một câu nói thú vị trên web như này “Nếu cuộc đời ném vào bạn mắm tôm thì hãy biến nó thành món Bún đậu thơm ngon”. Ví dụ ấy đơn giản để chúng ta hiểu rằng tại sao bạn không nhìn đời một cách tích cực và vui vẻ, cuộc sống thêm thú vị mà lại nhìn mọi thứ với khung màu xám để rồi “chìm đắm” trong đau khổ, tủi thân do chính bản thân mình tạo ra?
Tôi là mẹ Sò, con trai tôi lúc này đã gần 20 tuần tuổi và giờ phút này đây tôi ngồi viết những dòng này để chia sẻ với các bạn “hành trình vượt qua trầm cảm – giúp con ăn no ngủ đủ” của tôi. Câu chuyện là cá nhân nhưng có lẽ bài học của nó sẽ là vô giá với những ai sắp làm cha mẹ, và tôi tin chắc rằng những ai đã và đang làm cha làm mẹ sẽ thấy bóng dáng của mình trong câu chuyện của tôi.
Bé Sò chào đời trước 1 tháng so với dự kiến, tôi vẫn hay trêu con là mong mẹ quá nên ra sớm với mẹ hả con. Ngày tôi sinh non trong bệnh viện, bắp tay tiêm không biết bao nhiêu mũi giảm co thắt, ngậm không biết bao viên thuốc để giữ con đến nỗi sau vài tháng tôi vẫn không thể nâng cánh tay phải của mình. Người ta nói ngày đi đẻ là lúc để biết tình yêu của người chồng với mình như nào. Chồng tôi thú vị lắm, vợ đau vật vã phải lấy áo để cắn và lần mò nhà WC liên tục thì ổng vẫn cứ ngủ chỏng kheo trên giường gấp, đấy là giờ tôi thấy thú vị thôi, chứ trước tôi giận ổng lắm luôn. Cuối cùng dù giữ thế nào cũng chẳng thể dừng cơn co thắt cứ thúc từng hồi, 10p một lần, 5p một lần và rồi liên tiếp chẳng còn nghỉ giữa giờ phút nào luôn. Anh bác sĩ đẹp trai đỡ đẻ cho tôi chạy đến và nói, em ơi nhả hết thuốc ra, mở hết rồi không giữ được phải đẻ thôi. Ôi trời thuốc đâu nữa mà nhả, đau quá nuốt hết từ đời nào rồi. Sinh con được một tuần vừa về nhà thì 2 mẹ con lại phải vào viện vì tôi còn sót rau và dịch không đẩy ra được, con thì rốn tấy mủ rồi viêm da các kiểu. Vừa đẻ xong còn đi lại chưa được đã phải lần mò sang khoa sản tiêm truyền, nạo hút các kiểu rồi lại lần bò về khoa Nhi chăm con, đưa con đi tiêm đi khám. Bé nhà tôi ngày nào cũng tiêm kháng sinh, lả lướt không tỉnh không bú mà xót con không sao tả xiết. Khi trở về thì con nhất định không ti mẹ, thế là cứ 2h một lần ngồi vắt sữa cho con, ngày cũng như đêm.
Do hoàn cảnh mà bà ngoại không đến hỗ trợ được, bà nội thì được phần nào, chồng đi làm tới khuya mới về thương chồng tôi để ngủ chứ mệt mấy cũng không gọi dậy. Tôi thấy bản thân kiệt sức, hằng đêm thức bế con rong con khóc mà đau đớn khắp người, lưng như muốn gẫy xuống và chân tay tê buốt. Đã thế bé thường thức xuyên đêm, khóc lóc, trước mỗi lần ngủ cũng phải rong khắp nhà, tôi phải dùng từ “phát rồ” khi nghe tiếng khóc của con. Cứ hai mẹ con lủi thủi với nhau, chồng thì gần như không hỗ trợ một tí gì, về đến nhà là sang phòng riêng đóng cửa chơi game, lại còn nhắn tin tình cảm này nọ cô đồng nghiệp và bị tôi phát hiện.Thời gian đó tôi stress rất nặng, xung đột với chồng, con khóc lóc và sức khỏe kiệt quệ, mỗi lần con khóc tôi đã không tiếc tay mà đánh rất mạnh con rồi lại ôm con khóc, thậm chí mình đã nghĩ sẽ chết đi hoặc ngủ mãi không dậy, tôi đã rất hối hận vì lấy chồng sinh con.
Lúc đó tôi có đăng bài lên trang POH mong muốn tìm kiếm một sự đồng cảm từ những người đã và đang làm mẹ. Và thực sự tôi đã rất hạnh phúc khi nhận được rất nhiều lời chia sẻ, động viên từ những người xa lạ, thậm chí tôi chẳng biết họ là ai, nhưng có một điểm chung để đồng cảm cho nhau đó là những người “mẹ”. Và tôi biết mình yêu con rất nhiều, tôi cũng biết có không ít người đã từng như mình và trên hết tôi thấy “mình không đơn độc”. Tôi đã dành một ngày để suy nghĩ về mình, về chồng, về con, về hạnh phúc gia đình. Và tôi nhìn thấy mẹ của mình trong đó, cả đời lam lũ, không tiếng nói trong nhà nhưng tình yêu cho con là vô bờ bến. Đặc biệt ad Poh đã nhắn tin động viên, tặng tôi một món quà đó là khóa học EASY one và cho tôi vào nhóm “EASY – giúp con ăn no ngủ đủ”, ở đó các mẹ đã áp dụng thành công easy đã nhiệt tình hỗ trợ . Có một mẹ đã nói với mình “phải tự vượt qua trầm cảm mom ạ, không ai có thể giúp mình ngoài mình” và một mẹ khác nói rằng “khi áp dụng easy thấy con khóc còn buồn cười lắm ấy”. Và thế là tôi bừng tỉnh, tôi ngồi nói chuyện với chồng về những mệt mỏi mà mình đang phải chịu, hỏi chồng có muốn cùng mình xây đắp hạnh phúc gia đình và chăm sóc các con nữa hay không. Chồng mình đã hiểu ra và cùng mình chăm sóc con cái, mặc dù đôi khi vẫn vô tâm nhưng không phải cố ý mà do đàn ông mà, sao tinh ý và nhạy cảm như phụ nữ được, mình nhắc nhở và chồng mình lại vui vẻ cùng làm. Các bạn ạ, hai người xa lạ đã cùng nhau quyết định kí vào tờ “hôn thú” thì hãy vì nhau mà cùng nhìn về một hướng. Khi người vợ yếu đuối, mệt mỏi cần lắm bờ vai và sự chia sẻ, cảm thông từ người bạn đời của mình. Đối với người phụ nữ chỉ cần như vậy họ có thể vượt qua tất cả, thay vì để rồi hối tiếc những ông bố hãy quan tâm hơn đến vợ con và những người vợ hãy mở lòng hơn, bao dung hơn đối với chồng mình bạn nhé. Giờ thì tôi kể cho bạn nghe về easy của tôi:
Trước easy, giờ ăn giấc ngủ của con là một cực hình . Con ăn ngủ vô tội vạ, cứ khóc là tôi nhét ti bình cho bú, rồi con toàn ngủ trên tay mẹ, đặt xuống là tỉnh, ban ngày có khi tôi ngồi cả 2 tiếng bế con cho con ngủ say giấc, ban đêm thì cho con gối lòng tay ôm con ngủ. Cứ chuẩn bị ngủ là khóc, giờ ăn giấc ngủ thất thường, hôm thì thức cả đêm sáng mới ngủ, hôm thì ngủ đêm nhưng cứ 1 tiếng lại thức một lần và khóc. Sau dần phải 23h đêm bé mới ngủ, cả nhà rong khắp cũng phải 30p – 1h bé mới ngủ đươc. Tôi đọc và thấy easy cho con nhà mình thật là ảo tưởng quá, nhưng các mẹ áp dụng easy thành công nói rằng : không phải cho con mà là “lòng kiên trì của mẹ” nên tôi quyết định làm cho con mình.
Trong easy, con mình khóc vật vã, me chồng mình thấy vậy vào phòng để bế và nói mình các kiểu con khóc không dỗ, rồi bắt nó ngủ sớm thế sao nó ngủ, tại 23h xuống 19h bà chả sốc. Nhưng tôi kiên quyết không cho bà bế ra và để tự mình giúp con ăn ngủ, tôi bảo để con giúp cháu ăn ngủ cho ngoan sau con đi làm mẹ trông cháu đỡ phần vất vả, thế là bà vui vẻ đồng ý dù xót cháu lắm.
Và thật bất ngờ, sau 1 tuần áp dụng bé nhà mình đã vào nếp giờ ăn giấc ngủ. Đặc biệt khiến mình choáng váng là con TỰ NGỦ mà không cần sự hỗ trợ của mẹ (bế trên tay, gối lòng tay, hát ru, bế rung,..) như trước nữa. Đến giờ con ngủ chỉ cần bế con vào phòng, tắt điện sáng bật đèn ngủ, quạt mát phe phẩy, đặt con vào ổ và cho ngậm ti giả, mở nhạc rồi đi ra ngoài. 5p sau quay lại thì con đã ngủ im thin thít. Thay vì khóc lóc hàng đêm thì giờ con mình đánh một giấc từ 7h tối đến 7h sáng hôm sau, khi dậy con vui vẻ chơi đùa, cả nhà tự nhiên nhẹ tênh. Giờ thì mẹ có thời gian cho mình, đọc ap Poh, chia sẻ và học hỏi kinh nghiệm từ các mom trong nhóm, xem tập phim mình thích, chơi ván game cùng chồng và có khi lăn ra ngủ một giấc cùng con luôn.
‘Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao, dù hàm răng không còn cái nào ta vẫn hát vẫn hát” đó là câu chế từ lời một bài hát mà tôi thường hay ngâm nga. Đời người ngắn ngủi, cát bụi rồi sẽ lại về với cát bụi, hãy bình tâm và vui sống đến giây phút cuối, cùng nắm tay những người thân yêu để đáng một kiếp người bạn nhé. Chúc các bạn luôn nhìn thấy niềm vui trong cuộc sống, khoảnh khắc bạn ra quyết định tương lai bạn sẽ được hình thành.
-0 Bình luận-