Làm mẹ đầy áp lực
Bài viết của mẹ Triệu Nguyễn Huyền Trang
LÀM MẸ ĐẦY ÁP LỰC!
Ừ, đấy! Có một thứ áp lực rất khó vượt qua, nó đến từ cảm giác THẤT BẠI khi làm mẹ!
Nếu thi trượt, bạn có thể khóc vài đêm, cho nó nguôi ngoai rồi cố gắng lại lần sau!
Nếu bị thất tình, bạn có thể khóc một tuần, tránh xa bất cứ thứ gì liên quan đến người kia rồi cố gắng làm việc, vui chơi, tìm người mới tốt hơn.
Nếu bị tổn thương từ gia đình, thì bạn cũng có thể ngậm ngùi ” không ai được chọn cha mẹ”, dù mỗi năm khóc vài lần, năm này qua năm khác, nhưng vẫn chấp nhận số phận rồi vươn lên sống tiếp.
Còn nếu stress từ cảm giác thất bại khi nuôi con, thì hằng ngày bạn phải đối diện với nó. Con bạn không như thành tích, đó là tình yêu và trách nhiệm của bạn. Con bạn càng không như người yêu cũ, vì con luôn cần bạn. Con cũng chẳng giống cha mẹ bạn, vì bạn mới là người chọn sinh ra nó!
Thế nhưng, bạn nỗ lực bước được một bước để qua vung bùn, thì hôm sau con bạn lại kéo bạn lại 1 bước. Cuối cùng, bạn cứ luẩn quẩn ở một chỗ đó, với những rối rắm và sẽ phát điên!
Nhẹ thì đập phá đồ đạc, trung bình thì hành hạ chồng, nặng hơn thì đổ lên đầu con, còn thậm tệ nhất là tìm một lối thoát cho tất cả! Thật đáng sợ!
Còn đây là tâm sự của một người mẹ có con gần 8 tháng!
” Cho đến cách đây một tuần, tôi vẫn nghĩ mình là một người mẹ hiểu con, đủ tâm huyết khi nuôi con, đủ tốt và thương con vô bờ bến. Tôi từng sợ hãi vô cùng và tổn thương khi bị cha mẹ mắng hay đánh, nên tôi cố gắng không bao giờ quát mắng con chứ chưa nói là đánh đập, hứa là sẽ không bao giờ nổi điên trước mặt con. Thế nhưng hôm qua, tôi đã ném vỡ toang một cái bát, ngay trước mặt con mình! Con thấy mẹ như thế, đã khóc thét lên! Dù mẹ không nói con câu gì to tiếng!
Con tôi không béo, nhưng trong mắt tôi đó vẫn là một đứa bé tuyệt vời. Con vẫn tăng trưởng tốt, đều hằng tháng, thường nằm trong bách phân vị 40th ngay từ tháng đầu tiên sau sinh. Kỹ năng tốt và giao tiếp xã hội tốt. Con được luyện ăn, luyện ngủ từ bé nên ngủ đủ, vui tươi. Ăn không quá nhiều nhưng đủ nhu cầu và ra bữa. Và tôi cũng không ép con ăn. Tuy nhiên, rất nhiều người coi đó là việc bất thường!
Một lần, hai lần, đến 3 lần tôi cũng kệ! Bác sĩ dinh dưỡng giỏi nhất nhì Hà Nội đã bảo con bình thường, bách phân vị thứ 40 nghĩa là con nặng hơn 40 bé và nhẹ hơn 60 bé, con ổn. Tôi cũng thấy con là một em bé vui khoẻ nhanh nhẹn, lại hiếm khi ốm đau gì. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của con mỗi khi thức dậy, mỗi khi ăn, mỗi khi cùng tôi chơi ú oà.
Thế nhưng khi nghe nói hàng vài chục lần, từ tất cả những người được xem như là có kinh nghiệm nuôi con, thì tôi hoàn toàn thay đổi.
Tôi dần dần nghĩ mình là một người mẹ tồi tệ, không hiểu được con, hành hạ con và dần giết con vì không ép con ăn hay quan tâm đến việc con thiếu 1kg so với chuẩn trung bình.
Tôi dần nghĩ con tôi khó nuôi, nghĩ con có bệnh tật trong người, con là một đứa trẻ bất thường, và tôi thật bất hạnh.
Tôi đã nghĩ là mình nên thay đổi.
Rồi sao?
Tôi nấu thật nhiều món theo ý mọi người, mặc kệ con tôi đang bị táo bón. Tôi nấu rồi đút cho con, trong khi con rõ là thích được ăn bốc và ăn bốc hiệu quả hơn. Tôi bế con khi đi ngủ vì sợ con khóc nhiều sẽ không béo được. Tôi cho con ti bất cứ lúc nào với hi vọng con sẽ nhận được nhiều dinh dưỡng hơn.
Và tôi phát điên! Vì kết quả là:
Con vẫn Táo bón.
Con không ăn đút được quá 10 phút, nhấc ra đặt vào ghế 3 lần, nhưng vẫn là không ăn, thậm chí tự cào mặt để tỏ ý phản đối! Miệng luôn ngậm vì sợ bị đút ăn!
Con ngủ phụ thuộc, vì vậy luôn sợ bị đặt xuống, giấc ngủ chập chờn. Đêm dậy không thể ngủ lại được. Ngày cáu kỉnh, mệt mỏi, không chịu chơi, ăn cũng chán hơn.
Con ăn kém vì được ăn suốt ngày.
Còn tôi ư?
Như một con mẹ bổi. Đầu tóc không thèm chải, môi khô khốc, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, mất cảm giác khi ăn, muốn đập phá gì đó và cảm thấy bất lực. Tôi đã mất khả năng kiểm soát tình hình, thứ mà tôi vẫn làm rất tốt 7 tháng nay!
Tôi stress quá! Có khi nào con 8 tháng tuổi tôi mới bị trầm cảm không? Nếu không thể thay đổi gì, tôi có đem tất cả áp lực đó trút lên đầu đứa con bé bỏng tội nghiệp và ngây thơ của tôi không? Làm sao để đuổi kịp chuẩn cân nặng theo ý mọi người, tôi có đè con ra nhét đồ ăn, để miếng ăn là miếng nhục, bữa ăn chan nước mắt hay không? Để con ngủ, liệu tôi có nghe người ta xúi giục mua thuốcc ngủ cho con uống không? “
Tâm sự đã hết với vô vàn câu hỏi.
Đó chính là tình trạng của mình đấy, có ai tin nổi không?
Thế nhưng mình đã trả lời được nó rồi! Nhờ có chồng, mình đã biết phải làm gì!
LUYỆN NGỦ lại cho con bằng cách ít nước mắt nhất, dù đau thương cho tất cả mất 5-7 ngày, nhưng con lại ngủ ngoan cả ngày lẫn đêm, có những giấc ngủ chất lượng để vui vẻ khoan khoái! Cho con ăn và ti theo lịch tương đối, đề con biết đói, và tôn trọng nhu cầu của con! Chế biến hợp lý để đảm bảo dinh dưỡng nhưng tránh stress mỗi khi con từ chối ăn. Và hơn hết, bỏ ngoài tai những nghi ngờ và những lời nói tiêu cực.
KHÔNG AI HIỂU CON BẰNG MẸ! và đương nhiên, cũng không ai mang bầu 9 tháng rồi vật vả cả ngày trên bàn đẻ để sinh ra nó, để mà thương nó hơn ngươi mẹ!
❤️
-0 Bình luận-