NÚT CHỜ CHO MẸ
Chào các mẹ, lại là em đây. Chuyên mục nút chờ 15 phút cho ww19 của em lại bắt đầu.
Hôm nay móng tay em dài hơn được 1 tí thì em lại lôi ra cắn trong khi ngồi chờ nút chờ dài lê thê 15 phút. Chính xác là nút chờ không hẳn là thời gian con xoay sở để tự trấn an mình nữa, mà còn là NÚT CHỜ CHO CẢ MẸ.
Hôm nay em xin chia sẻ 101 CÁCH TRẤN AN MẸ KHI DÙNG NÚT CHỜ (Em nói điêu đấy, tại hồi bé em thích xem 101 chú chó đốm nên lấy số 101 ý)
1. Cắn móng tay
À món này thì em thừa nhận là … BẨN. Nhưng nó hiệu quả với em. Trong 36 kế chờ con khóc thì cắn móng tay là thượng sách. Ngón ưa thích của em là ngón cái, đã có lần nút chờ được 7 phút thì ngón cái của em bật máu
2. Búi tóc
Cắn chán móng tay mà chưa hết giờ, em bực với cả tóc của chính mình. Em thấy tóc mình sao mà vướng víu thế? Em cứ buộc lên rồi thả, buộc lên rồi lại thả…
3.Viết ghi chú.
Đây là thói quen mới của em. Con khóc, em vừa bấm điện thoại viết ghi chú để nhanh nhanh buổi tối được nghe các “đồng mẹ” đồng cảm và động viên em. Cứ 1 ngày em lại viết được 1 bài để bán than với các mẹ.
4. Đi rửa bình sữa, tiệt trùng bình sữa
Không biết có mẹ nào giống em ko, em rất thích xoay cây cọ rửa bình, đấy cũng là 1 cách trấn an mẹ rất tốt với em khi nghe con khóc
5. Giặt khăn sữa.
Em thường ngâm khăn sữa vào nước nóng trước rồi mới giặt, khi nghe con khóc, em đổ khăn sữa ra chậu, cho nước nóng vào vừa cầm que ngoáy ngoáy cho ra hết cặn sữa, vừa nhìn con
6. Cách cuối cùng này em nghĩ 90% các mẹ đã dùng… Đó là khóc cùng con.
Mít thì gào ghê lắm ạ. Em đọc thì đến 99% các mẹ tự nhận con mình gào ghê, ko ai gào to bằng. Mít cũng vậy, mắt nhắm chặt, 2 hàng nước mắt long lanh, miệng há to (có thể đút vừa quả táo), nhân lúc này mẹ cũng có thể xem được lưỡi em có nên tưa trước khi ăn sữa hay không. Thỉnh thoảng cục gỉ mũi bên trong mẹ còn nhìn thấy nó đung đưa theo nhịp hét của em
Trong đầu mẹ nảy số ra bao nhiêu suy nghĩ: “À mình mà bế nó dậy là nó nín luôn ý”
“Liệu có khản giọng không nhỉ? Khản rồi có viêm họng ko? Có viêm thanh quản không? Sợ nhất là viêm phổi?”
“À bác Hạnh bảo khản tiếng thì không được dùng nút chờ”
“À con đang trách mình, hình như nó đang gọi mẹ ơi”
(Lắm lúc em tự huyễn rằng nó gọi mẹ ơi thật)
Nghĩ 1 hồi lại bấm điện thoại, định mệnh, mới có 1 phút thôi à? Mẹ tưởng con khóc được 1 tiếng rồi?
Nghĩ 1 hồi lại bấm điện thoại, ồ mới có 2 phút, lâu thế rồi cơ mà
Đến phút thứ 8 thì mẹ khóc theo con, mặt thì nóng ran, cảm thấy châm chích khắp má, auto ngồi bó gối ở góc phòng.
Bao nhiêu câu trách của bà ngoại lại hiện lên “Mày nhẫn tâm tâm tâm tâm tâmm….”
Nút chờ xong lại mời con ti giả, mẹ thật muốn nhìn xem con có khóc ướt đệm không? Nước mũi có chảy nhiều không? Cặp má con đã đỏ lên thế nào? Nhưng ngặt nỗi lại phải quỳ bên cũi, lấm lét nhìn và thò mỗi tay lên giữ ti giả.
Tự nhiên mẹ cần 1 mốc thời gian, mẹ cần ai đó nói rằng: “Em ơi mai con sẽ nắng đẹp! Con cười tươi nhìn em, nước mắt sẽ là xứng đáng”
Các đồng mẹ bảo có đúng thế hay không?
-0 Bình luận-