NUÔI CON LÀ MỘT CUỘC CHIẾN
Bác Hà said: Nuôi con không phải là cuộc chiến.
Mẹ Mít said: Nuôi con là một cuộc chiến. Nhưng không phải là cuộc chiến với con, mà là cuộc chiến với bản thân mình và với những quan niệm cũ mà dù có nắm chắc kiến thức đến đâu, cũng có lần ta mủi lòng với những quan niệm đấy.
Sáng nay là một sáng vui, mẹ cháu chia sẻ đến các bác một câu chuyện vui nho nhỏ. Như mọi hôm thì mẹ cháu vẫn thơm bố cháu tạm biệt trước khi bố đi làm và nói “anh về sớm với mẹ con em nhé” nhưng hôm nay mẹ cháu đu trend.
– Chúc anh một ngày KHÔNG LÀM MÀ VẪN CÓ ĂN.
– Em ơi thầy Huấn bảo không làm mà vẫn có ăn thì chỉ có… Ăn bậy đấy. Em lại chúc anh cả ngày ăn bậy.
– à không anh ơi, đấy là giang hồ mạng nói vậy, còn ý em là anh không làm mà vẫn có ăn thì chỉ có …..ăn may. Em chúc anh ngày làm việc may mắn
Đúng là vậy các “đồng mẹ” ạ, chăm con cũng vậy, không làm gì mà chờ một ngày kia con ngoan, thì chỉ có thể là ….ăn may. Mẹ cháu thường xuyên quay vào ô mất lượt, đã bao lần chùn bước về những cách thuyết phục của mọi người.
1. Thuyết phục bằng văn học
Khi mẹ cháu đang cho cháu ngủ, bà ngoại Mít từng nói: “Mày học văn, có nghe thơ xuân quỳnh chưa? Nhưng còn cần cho trẻ /Tình yêu và lời Ru/ Nên mẹ mới sinh ra/ Để bế bồng chăm sóc/.”
Mẹ cháu xắn tay áo cãi lại: “Con vẫn ru, vẫn bế bồng chăm sóc, nhưng không phải hát ru, mà con ru bằng whitenoise, con vẫn bế bồng nhưng không phải bế rung đi rong rong để cháu ngủ, con ôm ấp, thủ thỉ rồi đặt cháu xuống giường”
(Em buột miệng nói ra vậy thôi chứ thực lòng lúc đấy không nghĩ được như vậy nhưng ngẫm lại thấy chuẩn vcd)
2. Thuyết phục bằng tính chất bắc cầu : chị A như thế suy ra mẹ Mít cũng như thế.
Mọi người đến thăm said: ” Ui xùi con A cũng theo Easy đấy, nhưng con khóc quá, rồi nó cũng bỏ, ai ngờ ra cữ cái là con nó ngoan, chả Zy zeo gì.”
Có chị vô duyên đến mức còn bảo mẹ cháu là: “BÉ TÍ MÀ ĐÃ HUẤN LUYỆN, ĐẾN LÚC RA CỮ NÓ TỰ NGOAN THÌ LẠI TƯỞNG LÀ HUẤN LUYỆN THÀNH CÔNG.”
Mọi người bảo à thích kiến thức khoa học ý gì? Trẻ thường mất 3 tháng đầu để làm quen môi trường mới, đứa nào chả vậy? Nó quen xong nó tự ngoan.
Kinh nghiệm của em là đừng xửng cồ lên cãi làm gì em chỉ “VÂNG Ạ, CHỊ NÓI CHÍ PHẢI” rồi khép đít nhịn quả rắm đang chực phọt ra.
3. Thuyết phục bằng kiến thức y học
“Con nhà ngta khóc thì ko sao, nhỡ Mít nó khóc nó ngất ra đấy, nó ốm ra đấy thì làm sao?”
“Mày có chắc 100% nó khóc sẽ không ốm không?”
Chiêu này thì em sợ này, Em ty tỷ lần tự hỏi lại bản thân mình, ừa nhỉ, thế nút chờ vậy con ốm thì sao? Chắc mình sẽ ân hận cả đời, mình sẽ chết dần chết mòn vì tội lỗi mất
Nhưng em cũng chẳng chắc không để con khóc thì nó không ốm. Em cũng chẳng chắc để con ngủ không ngon giấc mấy năm đầu đời thì con sẽ không ốm.
Cuộc sống là những sự chọn lựa, và em không chắc chắn sự lựa chọn của em là hoàn hảo.
4. Cuối cùng, em phải tự thuyết phục mình
Em sinh năm 1996, em là 1 bà mẹ trẻ, quá trẻ! Bạn bè em, em là đứa lấy chồng sớm nhất, em chẳng biết hỏi kinh nghiệm từ ai. Xung quanh em 10 người thì 9 người bảo em “Từ bỏ đi”.
Em tin họ, vì đơn giản, em nghĩ 1 người nói có thể em không tin, 2-3-4 người nói có thể em không tin, nhưng 10 người mình không nghe cả 10 thì là mình ích kỉ và cố chấp quá rồi.
Thứ em bấu víu duy nhất trong những tháng ngày đấy là 3 cuốn Nuôi con không phải là cuộc chiến, khao khát muốn tìm hiểu xem tại sao con khóc? Làm gì để giúp con? Và …. BẢN NĂNG LÀM MẸ.
Vâng, em tin bản năng làm mẹ đang dẫn em đi đến con đường tốt nhất cho Mít.
Em vượt ra khỏi lũy tre làng, đến với POH Easy One, nhìn thấy hàng trăm ngàn “đồng mẹ” của em đã và đang làm những gì. Em cũng muốn Mít được như các anh chị và các bạn ở đây, được ăn no ngủ đủ giống hàng trăm ngàn người đã làm. Em không cô đơn.
Nghe em nói chắc các chị nghĩ Mít nhà em giờ ngoan lắm r, tự ngủ, tự chuyển giấc thành thần nên em mới mạnh miệng nói vậy. Dạ không ạ, em và con đang tâm bão ww19, con khóc nhiều, em thì vẫn không quen nghe con khóc, em đang dùng nút chờ 15 phút quý giá để typing những dòng này, 1 tay bấm phím, 1 tay thì đưa lên miệng cắn.
Các chị ơi càng tâm bão, em càng nhớ lại lý do mình bắt đầu. Mỗi ngày trôi qua em đều nghĩ là “nốt hôm nay thôi, ngày mai sẽ nắng đẹp”. Em nghĩ vậy được 2 tuần rồi ạ
-0 Bình luận-